Em đang ngồi thảnh thơi… xõa lơi cái tâm tưởng… để tự nó đi mây về gió… tự dưng nghe tiếng “Zzz… zzZ” gần bên làm bừng tỉnh… tức thì giữ lấy cái thần trụ ngay thực tại…
Thì ra có chú Grab ngồi ở cửa đợi lấy món mà ngả người… hai tay vòng trước bụng đan khít… ngủ ngon lành… chẳng màng gỡ nón bảo hiểm… Đến khi món ra… em liền kêu dậy… thành thử chú ấy mới hỏi: Nãy giờ chú có ngáy không con ơi…?
Ra là giấc mơ trưa Sài Gòn… đôi lúc có dáng dấp như thế…
…